Cô Giáo Thy Thy

Thấm thoát là chỉ còn một năm nửa tôi sẽ phải rời khỏi ghế nhà trường mến yêu, rời xa các bạn hiền của lớp 12A1 của tôi. Trường tôi tên gọi Trưng Vương đã từng vang danh là nơi có nhiều con gái đẹp hết sẩy của cả cái thành phố này. Tôi nói đâu có ngoa, Trưng Vương đã được đi vào bài hát " Trưng Vương Khung Cửa Của Mùa Thu!" ấy mà!



  Năm ấy, không hiểu sao đã là năm cuối cùng của chúng tôi rồi màlớp lại có chuyện thay đổi giáo sư. Thầy Cường, chủ nhiệm chúng tôi từ lớp 1Ạ cho đến 11 nay đã được đổi đi dạy trường khác, không biết vì lý do gì?, nhưng sự ra đi cửa thầy cũng chã làm cho chúng tôi quan tâm mấy, vì thầy càng ra đi càng sớm thì càng...tốt và chúng tôi càng khoái.
  Tôi chán nhất là cái ngày thứ hai, thứ hai nào cũng như thứ hai nào, nó dài ơi là dài. Thế mà cây kim đồng hồ lại càng đáng ghét hơn, trong lớp tôi trông cho nó chạy lẹ bao nhiêu thì nó lại càng chạy chậm bấy nhiêu. Có lần bực mình cởi ra định lấy chân dậm cho nó một phát....đứt bóng. Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại tiếc, đập rồi lấy quái gì xem giờ? Rồi lại nếu Ba tôi hỏi thì biết nói làm sao đây?.
  Ngồi tít ở bàn dưới cuối dãy 1 và lại gần cửa sau là một vị trí rất đắc ý của tôi. Năm nào cũng như năm nào ( Có lẽ chỉ vừa hai năm trong Trung Học thôi), thầy Cường luôn cho ngồi mút chỉ phía dưới để có thể quan sát được tình hình của lớp. Ấy thế mà tôi cũng ghiền và chả có đứa nào giành với tôi.
  Chẳng biết tôi ăn cái khỉ khô gì mà mới 17 tuổi đã cao 1m72 bằng Ba tôi. Bự con, to tướng, tuy không tập tạ nhưng tôi chơi thể thao rất nhiều nên rất lực lưông, cũng ngực nở bụng thon như ai,chấp hết tụi bạn cũng chẳng dám đụng tới tôi. Hơn nửa lại là lớp trưởng của lớp 12A1 ....trùm xóm quậy, có đứa nào nghe danh "Hắc Hải" mà không ớn?.
  Không biết từ lúc nào tụi bạn ở cái xóm nhà lá trong lớp đã gán cho tôi hai chữ "Hắc Hải" này nửa, mà cũng ngộ, tôi lại khoái cái tên này, vì nghe nó oai oai sao ấy. Tôi tên Hải, nhưng có lẽ tại tôi có làn da đen tự nhiên cho nên chúng gọi tôi là "Hắc Hải" thôi. Thây kệ, gọi "Hắc Hải" cũng còn đỡ, những khi không có mặt tôi tụi nó gọi là "Hải Dưới" mới tức chớ!! Tuy nhiên nếu tụi nó thấy được phần hạ bộ của tôi thì chắc chắn là tên "Hắc Hải" hay "Hải Dưới" cũng không còn mà thay vào đó có thể là "Hải Cột Buồm" hay "Hải Ngựa" cũng nên, vì thú thật tôi có một bộ đồ nghề tuyệt hảo, vừa to vừa dài mà lại đen đúa như của ngựa vậy!^Ấy vậy mà tôi còn .....Trinh!
  Tiếng trống thùng!...thùng!...đã qua hơn 5 phút mà vẩn chưa thấy bóng dáng người chủ nhiệm mới của lớp tôi. Ðang ngồi ngáp gió và định đứng dậy để lên văn phòng hỏi thì....chợt thấy một bóng hồng đang đi đến bên ngoài cửa sổ. Một cô con gái trạc 23, 24 tuổi rất xinh xắn và tươi mát trong chiếc áo dài trắng trinh nguyên đang bước vào lớp tôi. Trực giác cho biết đây chính là cô giáo chủ nhiệm mới của chúng tôi ( Có lẽ cũng mới ra trường Sư Phạm luôn ) . Tôi hân hoan la lên:
-" Tiên nữ giáng trần tụi bây oii!!!!!!!. Cả lớp đứng dậy!!".
  Cả lớp chưa hiểu gì và ngơ ngác nhìn về phía cửa trước lớp. Cô chủ nhiệm bước vào thật ung dung. Ngay từ đầu tôi đã bắt đầu chú ý tới cô. Tôi sửng sờ "địa" riết, như soi mói, muốn nhìn xuyên qua người hay sao ấy. Cô bước vào lớp và đứng ra chính giửa bục giảng nhoẻn một nụ cười thật xinh chào tất cả chúng tôi. Cô đẹp như một nàng tiên, cặp mắt nai tơ đen láy với hàng mi cong vút, cái mủi cao thon với cặp môi tươi mát thoa son hồng cam, khuôn mằt trái soan với chiếc càm hơi chẻ duyên dáng vô cùng, tóc cô vén lên cao để lộ cái gáy trắng ngần trông muốn cắn. Cô cũng tự giới thiệu là cô tên Huỳnh Ngọc Thy, giáo sư dạy toán. Tôi tự hỏi : "Cô có phải là tiên nữ giáng trần thật không sao mà lại đẹp đến thế?". Tôi để ý thấy cô thật xinh đẹp mà lại biết cách ăn mặc, trên mình cô là một chiếc áo dài trắng may rất khéo, bao nhiêu đường cong chết người đèu được phơi bày trông càng đẹp làm sao. Nhưng tôi đặc biệt chú ý nhất là bộ ngực của cô, đôi gò bồng đảo tuyệt vời ẩn ẩn hiện hiện sau làn vải trắng và bóng dáng mờ ảo của chiếc xú-chiêng màu hồng nhạt. Hai cái núi lửa căng cứng như muốn xé vải chui ra làm tôi thẩn thờ. Tôi đang ước ao rồi sẽ có một ngày tấm thân ngà ngọc này sẽ thuộc về tôi, thì cô đã vẩy tay cho phép tất cả chúng tôi ngồi xuống và cả lớp đã vâng lời ngồi xuống hết chỉ còn riêng tôi đứng và chăm chăm dán đôi mắt vào hai trái tuyết lê xinh xinh ấy.
  Cô nhoẻn miệng cười thật xinh khoe đôi hàm răng trắng như ngọc và hỏi:
  -" Em gì.....cuối lớp sao không ngồi xuống?"
  Giọng cô êm ái lôi tôi trở về thực tại. Tôi bàng hoàng như người vừa tỉnh cơn mơ, tôi mặt đỏ bừng sợ cô phát giác ra hành vi khả ố đó ấp úng trả lời lí nhí:
  -" Dạ...dạ....thưa cô....!!".
  Từ lúc đó trở đi tôi bổng chú ý tới cô Thy. Trong giờ cô, tôi chỉ biết ngắm nhìn cái dáng bốc lửa của cô chứ chẵng được chử hay số nào vào đầu. Ngày nào cô cũng mặc chiếc áo dài trắng với chiếc nịt vú size Minium khi hồng nhạt lúc đen tuyền là tôi thèm rõ giải nhất là những khi cô mặc những loại vải mỏng và mềm thì ...Ối chu cha ơi! Hai đầu núm vú cồm cộm nổi lên làm tôi thiếu điều muốn đứt mạch máu.
  Ðã bao nhiêu lần ngồi trong lớp học nhìn thân hình tuyệt mỹ của cô giáo dạy toán Huỳnh Ngọc Thy bước bên cạnh nơi tôi ngồi với mùi nước hoa và da thịt đàn bà thoang thoảng làm tôi ngây ngất trố mắt nhìn chòng chọc vào cái dáng yêu kiều và cái eo thon nhỏ kia, nơi có vùng cấm địa mà tôi đã đặt cho cái tên là " Vùng tam giác giết người " mổi khi ngồi trong lớp học mà được cô bước ngang bên cạnh là không thể nào tôi bỏ qua được cái khoảng da thịt trắng ngần nằm e ấp giửa khe hở cuả 2 vạt áo dài và lưng quần, mổi lần nhìn thấy vùng này là dương vật tôi như dài thêm lên. tôi chỉ biết thừ người ra ngồi "hiếp dâm hàm thụ thôi!". Chỉ cần nhìn thấy những đường gân của áo quần lót nổi lên bên dưới làn vải y phục của cô Thy là trí tưởng tượng đưa tôi lạc vào khung trời mộng tưởng ngay, một khung trời đầy mùi da thịt đàn bà, nước hoa, son phấn với những vạt áo bung nút, những áo quần lót bay phất phới và tiếng rên ư ử.........
  Rồi một hôm trong lúc tôi đang thơ thẩn đứng ngoài hành lang đễ nghĩ về cái dáng thướt tha của cô Thy cho hết giờ giãi lao thì tình cờ tôi nom thấy cô bước vào nhà vệ sinh. Tự nhiên lúc đó trong đầu tôi nghĩ tới chuyện đi rình xem cô thoát y. Thế là tôi bí mật theo cô vào nhà vệ sinh nữ. May cho tôi hôm đó không có nàng nào trong nhà vệ sinh. Và tôi đã rón rén chọn một phòng bên cạnh phòng cô mà chui vào. Tôi nhẹ nhàng rướn người lên trên đầu vách nhìn trộm cô. Cô đang ngồi "tưới cây" một cách thong thã. Ôi! Tôi nhìn cửa mình xin xắn của cô mà chảy nước giải. Âm hộ của cô rất ít lông, chĩ vài sợi lún phún, chắc cô chơi điệu cạo quá, ở giửa cái khe đỏ hồng của cô từng tia nước.....tiên bắn ra. Lúc đó dương vật tôi bắt đầu rụt rịt, vì Hắc Hải tôi tuy mang tiếng quậy phá vang lừng nhưng đây là lần đầu tiên trong đời được tận mắt nhìn thấy cái cửa mình đàn bà. Giải quyết xong bầu tâm sự, cô còn chưa chịu đứng dậy ngay mà còn đưa tay lên bầu vú no tròn nâng lên sửa chiếc xú-chiêng cho ngay ngắn, sửa xong hình như cô cũng mãn nguyện với tấm thân vệ nữ của mình nên thấy cô bụm hai bàn tay lên hai trái tuyết lê dùng ngón trỏ và ngón cái se se hai đầu vú, cặp mắt lim dim, miệng mỉm cười và từ từ bước ra khỏi phòng. Thật là một cảnh tượng nhớ đời, phê quá là phê....
  Cô giáo đã rời khỏi nhà vệ sinh từ lâu mà tôi còn thừ người ngồi đó chờ cho ngọn lửa dục và dương vật tôi hạ xuống mới rình rình lom khom bước ra. Từ lúc được chiêm ngưởng vùng cấm địa của cô, tôi đã quyết định là cô giáo Huỳnh Ngọc Thy kiều diễm này phải có ngày sa vào tay tôi mới được.


Hình ảnh cô giáo Huỳnh Ngọc Thy cứ ám ảnh trong đầu óc tôi, ngay trong giấc mơ tôi cũng thấy cô, giật mình ngồi dậy thì thấy quần mình nhớt rợt. Ối chu cha ơi! Tôi đã bị mộng tinh vì tấm thân quá khêu gợi của cô giáo tôi rồi. Nếu để lâu cái vụ này chắc tôi chết gấp mất, nhưng biết làm sao bây giờ, tìm đâu ra cơ hội hả trời?!
Tự nhiên mấy bữa hôm nay cô Thy có vẻ bồn chồn lo lắng, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cô giáo của tôi nữa. Tôi đã điều tra được cô giáo Thy đang sống với chị Hai mình, chồng chị Hai nghe đâu đi làm tuốt ở bên Trung Ðông lận.
A, đúng rồi! Mấy bữa nay báo chí đăng um sùm cái vụ Mỹ đánh Iraq, chắc cô Thy đang lo lắng cho anh rể mình đây.
Cơ hội không phải món quà của ông già Noel, tự nhiên ở trên trời rơi xuống mà mình phải biết tìm kiếm và tạo ra nó - tôi vẫn nhớ thầy Cường vẫn nói như vậy trong giờ chủ nhiệm sinh hoạt lớp. Với tư cách Trưởng lớp, tôi quyết định đánh bạo đến thăm cô giáo chủ nhiệm mình.

Vừa ra mở cửa là Thy đã tóm được ánh mắt sững sờ của cậu học trò có biệt danh Hắc Hải đang lướt qua góc tam giác giữa đùi cô, sau chiếc quần nhung tuyết màu nếp than rồi dời nhanh lên bộ ngực ngạo nghễ không còn bị buộc chặt bởi cái nịt vú size minium đáng ghét, sau lần soie suisse cũng tím rịm. Thy phát hiện ra, dù là dân thường hay chính khách, con nít mới lớn hay ông già 70, trước một vẻ đẹp khêu gợi, tên đàn ông nào cũng có ánh mắt từ dưới lên trên như vậy. Hình như đó là một bản năng di truyền để lại từ thời Adam - gã đàn ông đầu tiên của loài người thì phải.

Cô Thy vào đề câu chuyện ngay bằng những câu hỏi tới tấp về tình hình chiến sự Iraq, thì đúng như kết quả điều tra của tôi: anh rể cô Thy đang làm cho Công ty liên doanh Nga Việt, trụ sở đóng ở Baghdad. Câu chuyện chạy vòng vo thì cũng tới cái mục đích tôi cần nói:
- Nhà cô sao mà vắng quá, sống như vậy cũng buồn phải không cô?
- Ừm, biết làm sao được hả Hải? Lúc trước có anh Tuấn ở nhà cũng vui vui, kể từ ngày ảnh được cơ quan điều động sang làm việc tuốt bên Iraq, nhà cô đơn chiếc quá. Mấy bữa rày, nghe tivi đăng tin chiến sự Iraq diễn ra ác liệt lắm, chị Hai của cô quá sốt ruột nên đã về bên nhà chồng để ngóng tin anh Tuấn.
Tôi thở dài tỏ ra vô cùng thông cảm, rồi chắc lưỡi: - Lúc trước em không biết, em cứ tưởng nhà cô cũng đông người. Ai dè như vầy, thôi thì rảnh rảnh vài bữa em sẽ ghé thăm cô một lần.
Miệng thì cứ nói gọn hơ, còn con mắt tôi lại dán cứng vào hai quả diệm sơn đang nảy tưng tưng mỗi khi cô giáo khẽ lắc vai. Chắc tụi bạn ở cái xóm nhà lá trong lớp mà thấy được bộ mặt tôi lúc đó thì tụi nó cũng rớt nước mắt! Bởi có ai tỏ ra thông cảm và chia xẻ với hoàn cảnh neo đơn của cô Thy hơn tôi đâu?! Cô Thy thở mạnh hơn, hai trái bưởi Biên Hòa của cô phập phồng hơn, có vẻ như cô đang xúc động lắm thì phải:
- Ừ thôi vậy cũng được đi, nhưng mà em phải chăm chỉ học tập nữa đó. Chớ đừng vì cái tánh hay lo bao đồng mà để ảnh hưởng đến thi cử đó.
- Cám ơn cô nhiều, em biết năm nay là năm thi tốt nghiệp mà. Em sẽ luôn cố gắng để không phụ lòng cô nghen.
Hải nhoẻn miệng cười, cô Thy cảm thấy có cảm tình với cậu học trò này: hàm răng trắng bóc như tương phản với làn da đen rắn chắc rất đàn ông, tự nhiên làm khuôn mặt Hải có duyên lạ. Thôi thì đủ thứ chuyện trên đời được tuôn ra, cốt để Thy có một kết luận nho nhỏ về cậu học trò có biệt danh Hắc Hải duyên ngầm này. Sau khi đứng lên tiễn khách, cô giáo Thy chắc mẻm một điều: sau bộ mặt khờ khạo học trò kia là một thế giới có hàng trăm câu hỏi người lớn cần giải đáp, đúng là bọn học trò bây giờ cũng quá quắt lắm….
Qua vài lần thăm viếng rất tình cờ nhưng cũng rất hợp lý của Hải, linh cảm đàn bà không ngừng nhắc nhở nhưng cô Thy chặc lưỡi cam chịu. Mọi chuyện sẽ như một cơn mưa đến bất thần với những kẻ lỡ đường, có sấm sét, có mưa dông, sau cái lạnh thì mọi việc sẽ đi qua… Mỗi ngày lại đến bình thường và kẻ lỡ đường cứ việc bước tới đích của mình.

Trên đường chạy bon bon đến nhà cô Thy, trong đầu tôi đang nhẩm tính một kế hoạch mới chinh phục cô chủ nhiệm kiều diễm của mình, bỗng nghe: “Két!... Két!... Rầm!…” chiếc xe tôi ngã chỏng gọng! Thì ra một cha nội đang xỉn quắt cần câu phóng nhanh qua đường, vừa dựng xe đứng dậy vừa nhìn thằng chả mà mắt tôi muốn nổi đom đóm, định dộng cho thằng chả một cái. Xe không hư nhưng nhìn lại bộ đồ vía đã lấm lem đất cát, tôi thở dài định quay xe về, vậy là đi tong một buổi chiều thứ bảy!
À! Sẵn đây sao mình không chơi “khổ nhục kế” luôn, tôi đúng là thằng chậm tiêu mờ. Dáo dác nhìn quanh, tôi định tìm thằng cha xỉn để cám ơn thằng chả đã dâng một cơ hội ngàn vàng, chẳng thấy đâu, tôi liền hăm hở phóng xe đến nhà cô Thy.
Cô Thy hiện ra với cái áo ngủ màu mỡ gà mỏng, những đường ren lùa thùa xuống vòm ngực căng tròn, chiếc váy che chưa tới đầu gối để lộ đôi chân thon dài. Cô sững sờ nhìn tôi:
- Ủa?! Sao em bị vậy, mình mẩy dơ hết rồi!
Với bộ mặt đau khổ nhất trần đời, tôi kể lại vụ đụng xe của mình. Cô Thy lại nói:
- Sao đang chạy xe mà em không để ý gì hết vậy?
- Em đang mắc để ý cái khác nên em đâu thấy ông xỉn đó đâu.
- Hải để ý cái gì dữ vậy, nói thử cô nghe coi? - Ôi! Suốt mấy bữa qua tôi chỉ đợi mỗi câu hỏi này.
- Em đang để ý cô đó!
Cô giáo Thy tròn mắt nhìn cậu học trò rồi lắc đầu thở dài: - Thôi vào nhà cô rửa ráy tay chân đi rồi hãy tính!
Từ trong phòng tắm đi ra, tôi thấy cô Thy cầm cái khăn tắm đứng ở cửa phòng vẫy vẫy:
- Vào trong đây đi Hải, cô lau cho. Ngoan nào!
Hải bước vào phòng khách, cô Thy choàng cái khăn bông lớn chấm những giọt nước trên người Hải. Cậu học trò lớp 12 lâng lâng trong mùi nước hoa, phấn sáp toả ra từ cơ thể người đàn bà, chưa bao giờ Hải được săn sóc âu yếm như vậy cả.
Chợt một dáng hình đẫy đà, cặp vú vồng lên, phúng phính như hai trái bưởi Biên Hòa to tướng nhưng hơi trễ xuống, và mảng bụng xuôi phẳng xuống cái hông nở, ngồn ngộn sinh lực sau làn vải mỏng - đang tựa nhẹ vào lưng Hải.
Chuyện phải xảy ra đã xảy ra. Cô Thy chấp nhận nó như một cơn mưa không tránh khỏi, hay một cú va chạm nhẹ trên đường, chẳng có ai chết cả. Ðã già nước liều cô Thy nghĩ, có thể đã mất chút đỉnh… vậy mất thêm chút đỉnh nữa thì đã có sao đâu…
Cậu học trò nhỏ cố ghìm cơn dục vọng đang sôi sùng sục trong người. Cậu học trò nhỏ muốn đẩy thân thể to lớn của cô giáo lên nhưng khi chạm vào cặp vú mát lạnh ấy thì tay cậu trở nên lấn bấn.
Cô giáo Thy nấc lên và quấn chặt mình vào Hải, đôi môi thường ngày vang lên những tiếng giảng bài ngọt ngào của Thy gắn chặt vào môi Hải. Cậu học trò nhỏ ú ớ và cuốn mình vào cơn dục vọng vô tận, cả người cậu cứ từ trôi đi mãi vào miền cực lạc vô cùng.
Họ hé nhẹ tấm rèm cửa, rồi bước qua phòng ngủ. Hải nói nhỏ:
- Ðừng bật đèn lên cô ơi!
Cô giáo Thy nói trong hơi thở dồn:
- Cô sợ… lắm…
- Sợ quái gì! Có chuyện gì cô cứ để mặc em, mọi chuyện đâu sẽ vào đó tất.
Hải quật ngửa cô giáo của mình ra giường. Cô Thy rên rĩ:
- Cô giận Hải lắm. Người đâu mà lạnh như cục nước đá, thấy phát ghét!
Hải xé toạt cái áo ngủ mỏng của cô giáo Thy:
- “Này thì ghét! Cho mà ghét!”
Hắn giơ những ngón tay to như trái chuối của mình vừa bóp vừa vặc lấy 2 núm vú của cô giáo Thy, nghĩ cũng lạ thật, cô giáo Thy chẳng thấy đau đớn gì sất, chỉ thấy sướng tê người mà thôi.
- “Cho mà ghét nè! Hết ghét chưa?!”
Hắn nghe tụi bạn kháo với nhau: những người có tật bạo dâm thường thích bị làm đau đớn trước khi làm tình thì mới khoái! Chẳng biết có thiệt không nữa, Hải chỉ thấy 2 gò vú to đùng trắng nõn của cô Thy bây giờ đã đỏ au dưới bàn tay tàn bạo của hắn, chẳng chịu mềm đi chút nào mà còn cứng dựng lên mới bực mình chớ!
Một khắc sau thì cô Thy vỡ lẽ, sau lần va chạm ấy cô Thy thấy khắp ý nghĩ, tâm tư, và dĩ nhiên cả da dẻ một sự nhầy nhụa kinh người. Một cảm giác không có gì thay thế hoặc nhầm lẫn được, dẫu nó đã hoàn tất hôm qua, nhưng ta vẫn mong nó đến hôm nay, và hình như cô Thy mong nó đến mỗi ngày. Có lẽ đó là hoàn cảnh chung cho mọi người đàn bà đơn độc trên cõi đời này chăng? Cô Thy không biết nữa...
Ðường vào Baghdad sao có nhiều chông chênh trắc trở. Hải lại nhấp và lại trật ra ngoài. Ôi! Cái lần đầu tiên sao mà khó quá vậy! Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua thôi. Cậu học trò Hải nhà ta dũng mãnh và bền bỉ vô cùng, hiệp sau có khá hơn hiệp trước, khiến cô giáo Thy không ít lần mê tơi trong khoái lạc.
Cái giường như muốn oằn xuống, tấm ra trãi xộc xệch dưới cơn thác ái ân của cô Thy với trò Hải. Cho đến lúc Hải nằm xoãi ra trên cái giường trãi nệm trắng muốt, cô giáo Thy uể oải đi vào buồng, cậu ta mới thấy các khớp xương mình nhão ra, chúng xuội lơ như cái con cu bây giờ đã đổi màu tím ngắt của cậu.

Khi bàn tay Hải miết nhẹ trên làn da bụng trắng trẻo, phơn phớt lông tơ của cô giáo, Thy gần như đã quên đi những cơn ám ảnh về bà chị Hai mình từng là trò thú vui cho Tuấn - ông anh rể của Thy, những hoạt cảnh vô tình Thy nhìn thấy trong phòng khách gia đình trước những ngày anh Tuấn sang Iraq…
Hắn chỉ biết trói chị Hai cô vào cạnh giường rồi cắn bập vào cái đầu vú nâu hồng của chị cô. Khi cái đau ở vú bắt đầu lan ra khắp người, thì chị Hai cô giáo Thy phải cố gượng không bật ra tiếng rên rĩ để thò tay xuống dưới cầm cái cù lẳng của hắn đặt nhẹ vào âm hộ mình. Tuấn chỉ đợi có như vậy để mà thọc lấy thọc để vào chỗ hạ bộ chị Hai, như một cánh tay trớn xe lửa, chừng nào hắn sắp phóng tinh dịch ra thì y như rằng: hắn lại đưa cái cù lẳng dài cả tấc của mình vào họng chị Hai cô giáo. Ðã vậy hắn còn vỗ mông chị cô đen đét mỗi khi làm tình, bờ mông mịn màng dấu yêu ấy không ít lần in 5 dấu tay tím đỏ tàn bạo của hắn, chẳng hiểu làm sao sáng ra chị Hai lại có thể cười rất lẳng mỗi khi Tuấn đi làm mới lạ chớ!
Cô vẫn mong Mỹ tiến vào Baghdad, hoặc chí ít thì tên lửa Tomahawk cũng đánh sập cái trụ sở Công ty liên doanh Nga Việt, ở cái thủ đô Trung Ðông xa lạ kia - nơi mà thằng anh rể cục súc của cô đang trú ngụ.
Tivi ngoài phòng khách vẫn mở to phần Tin Thế giới thu qua Vệ tinh: “…. Khác với những ngày đầu quân Mỹ tiến quân rất khí thế, không ngần ngại thọc sâu vào Iraq… thuỷ quân lục chiến Mỹ đã khựng lại ở thị trấn Al Najaf, nằm ở phía Tây sông Euphrates - cách thủ đô Iraq khoảng 160 km… 2 trực thăng Apaches đã bị hạ... con đường tiến vào Baghdad còn nhiều cam go...”.
Trong phòng ngủ cô Thy, thằng lính của Hải cũng đang chạy tới chạy lui giữa háng cô giáo, thằng lính mũ nồi đỏ ấy đã vượt qua được bãi cỏ thưa thớt đen óng. Có 5 ngón tay xe tăng của Hải yểm trợ khẽ gạt đi mấy cọng lông ướt quăn quăn dính trên 2 mép, dọn đường cho thằng lính mũ nồi đỏ lách vào giữa 2 mép thịt nâu nâu - tuyến phòng thủ cuối cùng của cô Thy, nó chạy tuốt vào cái lỗ hồng hồng nằm sâu bên trong. Ðường vào Baghdad - trong phòng ngủ cô giáo Thy quả là có phần dễ hơn bên Trung Ðông.
Phần Tin Thế giới thu qua Vệ tinh lại tiếp tục: “… Có nhiều panô, biểu ngữ của những người biểu tình phản chiến giơ cao dòng chữ: “MAKE LOVE NO WAR”. Tôi khẽ mỉm cười, mồ hôi chảy ròng ròng dọc sống lưng, hít đất - hất đít mạnh thêm mấy cái, Hắc Hải đang thực hiện một hành động phản chiến đây.

Hải ngồi trên một cái ghế bành. Cô giáo Thy bèn kéo cái ghế đẩu nhỏ dưới đất lại kế bên rồi ngồi xổm lên, giữa hai chân của Hải. Giọng nói cô Thy bây giờ không còn sang sảng như trên bục giảng, cô Thy nhõng nhẽo:
- Bao giờ Thy cũng nghĩ đến Hải hết á... Dạo này Hải bận lắm rồi phải hông?
- Ừ, Hải biết rồi... Cô của Hải lúc nào cũng dễ thương cả - Hải lơ đãng trả lời, cậu học trò trẻ có vẻ mệt mỏi... Thánh thần nào mà chịu nỗi những buổi học ngoại khóa liên tục như vậy được chớ, nhất là môn tình dục học dưới sự kèm cặp của đệ nhất giáo sư Thy.
Cô giáo Thy tỳ đầu vào háng Hải và hai cánh tay đặt trên ống chân cậu học trò. Dáng người cô Thy lọt thõm vào giữa hai chân Hải như cầu muốn có một sự che chở từ hạ bộ cậu học trò nhỏ. Ranh giới cô trò đang nhảy lưng tưng trong căn phòng nhỏ ấy, hai tay Hải đang khua khoắng liên tục trong chiếc áo thun qua cái cổ áo khoét rộng của cô Thy.
Cô Thy ngửa khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi mọng hé mở và cặp mắt dài khép lại chờ đợi. Giọng cô Thy thổn thức như nũng nịu:
- Hải đừng bảo giờ bỏ Thy nghen.
Hải đáp lại bằng nụ hôn thật dài, khiến cả hai như nghẹt thở, chếnh choáng. Cô Thy vẫn cuộn tròn trong vòng tay cậu học trò mình, lúc này bằng cấp, học vấn, trình độ... đã bị trôi dạt qua một bên để nhường chỗ cho những tiếng rên xiết của 2 cơ thể trần truồng khác giống lên tiếng.
Tôi tự thấy mình tự dưng là một người trưởng thành hẳn lên, tôi tằng hắng khẽ nói:
- Thy chớ để việc này lộ ra nghen, coi chừng miệng đời nguy hiểm lắm đó! He... he...

Ngày tháng cứ vậy trôi qua, hết tháng 3 rồI tới tháng 4, trời mùa hè nóng nực hẳn lên…
- Mấy bữa nay trời nóng quá cô ơi, nhiệt độ có ngày lên tới 35 độ lận.
- Ừ, Hải ngồi chờ mình một chút nghen.
Nói xong cô Thy bước nhanh vào phòng tắm, tôi định bụng ngồi chơi một lát rồi về, sáng mai có giờ kiểm tra môn hóa. Khi cô giáo Thy bước ra khỏi phòng tắm, cô hoàn toàn trần truồng trừ một cái khăn tắm vắt trên vai. Tôi choáng ngợp với màn trình diễn này, núi đồi và thung lũng đập vào mắt tôi mà thường ngày vẫn bị tà áo dài mỏng che khuất. Cô Thy tiến lại sát tôi, rúc vào lòng tôi và thở dài:
- Chiều nay Hải cứ ở lại đây, nhà mình trống trải quá…
- Em phải về học bài nữa, sáng mai có kiểm tra 1 tiết Hóa đó cô.
- Chuyện vặt có gì đâu phải lo, chị Hai chiều nay về nhà rồi. Hải có gì chưa hiểu thì cứ hỏi bả, sư phụ môn Hóa đó.
- Nhưng mà như vậy... có kỳ không hả cô? - Trong lúc chưa tìm được chữ để diễn ra cái hoàn cảnh kỳ cục này, tôi đành ra dấu bằng cách thò tay xuống bóp nhẹ con chim của cô Thy.
- Hổng có sao đâu mờ, chị Hai mình dễ tính lắm - Lúc này cả thân thể cô Thy đã đè hẳn lên tôi, trong khi hai cánh tay cô đang lần xuống cởi cái nịt quần cho tôi. Khẽ đỡ cô giáo chủ nhiệm mình nằm ngửa ra, người cô Thy bắt đầu hâm hấp nóng và ẩm ướt, đang cần được tôi “giải nhiệt” mà.
Tuy nhiên ở đời có lẽ khi chiếm đoạt quá dễ dàng một điều gì đó thì người ta dễ coi thường nó. Tôi cũng vậy, tôi đã hời hợt với những yêu cầu của cô Thy.
Và chuyện đã xảy ra vào một buổi sáng rất không đẹp trời: tôi bị kêu lên trả bài! Khốn thay lúc ấy vì mãi ngắm cái viền ren nổi dọc theo cái slip nho nhỏ, nó thấp thoáng trong cái quần sa-teng trắng của cô giáo ngàn dấu yêu, nên tự dưng cái quần tôi bị phồng lên một cục. Vậy mà cô Thy gọi tôi lên trả bài ngay lúc đó, thiệt chơi ác quá mà.
Vội nuốt nước miếng ực một cái và kín đáo đưa quyển tập lên đè cái con cu đang nổi loạn trong đũng quần, tôi đành phải đi lên bảng trả bài. Thằng lớn đã ấp úng nói không nên lời vì thằng nhỏ đòi lên tiếng không đúng lúc, nhằm cầu cứu tôi phải dở cuốn tập lên và quay sang cô giáo Thy để nàng chứng kiến cái hoàn cảnh đang căng thẳng như... vịnh Persic của tôi.
Cô giáo Thy khẽ lầm bầm đay nghiến:
- Cho đáng đời luôn, đã biết cái tội mình chưa?
- Dạ em biết tội mình rồi cô ơi, đó là cái tội không chịu học bài - Dẫu có lắm lúc là Thy với Hải nhưng bi giờ là cô với em ngọt xớt, bởi đây là trường Trưng Vương chớ không phải trong căn phòng ngủ xinh xinh kia.
Tối hôm đó tội vội vàng đến nhà cô Thy, có lẽ vì tới sớm nên tôi gặp chị Hai cô Thy. Một lần nữa tôi đành thầm thốt lên: Ối chu cha ơi! Ở nhà chị Hai mặc chiếc áo ngủ dài qua háng một chút, dĩ nhiên là thời tiết thành phố mấy bữa nay nóng, nên càng không có bận xú- chiêng.
Lần lượt mấy hôm liền tôi đến nhà cô Thy đều gặp cô Minh - bà chị Hai cô Thy, chúng tôi chỉ khẽ chào nhau rồi ai lo làm việc người ấy, thời gian này tôi bận “học” quá mạng với cô Thy mà. Có bữa đột xuất đang ngồi “dò bài” nửa chừng, cô Thy bỏ đi công việc đột xuất, bà chị Hai ra ngồi tiếp chuyện tôi. Cô Minh có một thân hình cao lớn, ánh mắt sáng lóng lánh, lưỡng quyền cô hây hây đỏ, gái có chồng quả có khác với thiếu nữ mới lớn như cô giáo Thy.
Ngồi nói chuyện đối diện với tôi, từng cơn gió đáng yêu của cái quạt được mở hết cỡ làm bay phất lên chéo áo ngủ của cô Minh. Ðôi mắt có tật hay dòm bậy của tôi cứ săm soi những mảng da trắng bóc vừa lộ ra – nơi có vùng tam giác giết người của người đối thoại, mặc dù thâm tâm tôi không hề muốn như vậy (?).
Trong cuộc chuyện trò, đôi khi cô Minh nhìn tôi bằng ánh mắt có nhiều bối rối làm tôi chợt nghĩ: hay đây là một con nhạn đang là đà hả trời?
- Trời thì cao quá! Tôi đành phải ra tay ngay thôi... Cách đây mấy ngày tên lửa Tomahawk đã rơi xuống Iran, cả Mỹ lẫn Iran đều xem đây là sự nhầm lẫn. Tại sao không phải là một hành động thăm dò thử phổi nhau nhỉ? Chẳng có ai nói như vậy cả!... Cái việc chồm lấy cây thước cho cô Thy mà quẹt tay trúng vú cô Minh đứng gần đó cũng là một sự... nhầm lẫn mà thôi, ai cũng nghĩ như vậy thôi... trừ tôi!
Bữa nay cô giáo Minh ăn mặc rất kín đáo, áo gồm đến 2 lớp, song lại khiến học trò Hải nổ đom đóm mắt, lại lấm la lấm lét liếc nhìn! Dưới 2 lớp áo khoác và áo thun kia chẳng có cái nịt ngực nào cả, đôi nhũ phong mơn mởn như cặp lê vừa chín tới, đong đưa theo bước chân đang nhún nhẩy của cô giáo Minh.
- Nghe nói dạo này Mỹ bắn phá Iraq dữ lắm phải không Hải? Cô sốt ruột quá Hải ơi!
- Dạ đúng rồi cô Minh ạ. Mỹ xài đủ thứ hết...
Phóng pháo cơ tàng hình B2 Stealth, oanh tạc cơ Apache liên tục phóng hoả tiễn xuống Basra, Naija, Kikurk... tôi giơ bàn tay mình làm điệu bộ lượn qua lượn lại như một chiếc B2, rồi bất chợt đâm sầm vào cái đồi thịt trước mắt. Hai càng máy bay ngắt đầu ti vú bên này một cái rồi bốc lên... để rồi ngắt tiếp đầu ti vú bên kia! Mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên và lỳ lợm giống như tôi toan tính.
- Máy bay Mỹ bắn phá như vậy đó, cô Minh hiểu chưa?
Mặt cô giáo Minh bây giờ đỏ au lên: - Rồi!… Minh hiểu… rồi Hải ơi! - Nghe cô Minh nói cập rập quá, tôi thấy mà... thương quá đi mất!
Khẽ mỉm cười, cô giáo đứng vụt dậy: - Hải chờ cô một chút nghen.
Cô Minh quay lưng lại với Hải, chiếc áo choàng khoác hờ trên người cô nhanh chóng trôi tuột xuống gót chân phơi bày bờ lưng cùng những đường cong của đôi mông tròn trịa đang độ chín nhất. Bất ngờ người đàn bà vắng chồng lâu ngày quay lại, cặp vú căng phồng chỉ cách ngực Hải chưa tới một gang tay.
Tôi nghe một tay nhà báo từng tuyên bố một cách sành sõi: Ðàn bà cũng giống như đàn ông, họ có thể phạm tất cả các tội - trừ tội hiếp dâm. Thực ra hắn chỉ là một tay ăn ốc nói mò mà thôi, sự mạnh bạo, quyết liệt của cô giáo Minh đã giúp tôi hiểu như thế nào là hiếp dâm.
Hải hân hoan đón nhận thân hình ngà ngọc của cô giáo Minh, cô Minh dịu dàng đắm thắm nên run rẩy e thẹn khi dâng hiến. Cô Minh không nóng bỏng như người em gái nhưng đôi mắt huyền sầu mộng kia chất ngất nỗi đam mê, đưa cậu học trò lớp 12 yêu quý vào cõi thiên đường trần thế mà lắm lúc quên cả lối về.

Ðè sấp tấm thân lực lưỡng gần 70 kg trên người cô giáo Minh, không màng đến nhịp thở ì ạch của tấm đệm thịt to lớn - nhà mô phạm bên dưới, Hải thì thầm hỏi:
- Cái cột buồm của em có đủ lớn chưa hả cô Minh?
Cô giáo Minh giơ nắm tay thụi túi bụi cậu học trò: - À, vậy té ra Hải với con nhỏ nhà này có thông đồng với nhau rồi. Tui mà biết trước vậy thì hổng chịu Hải đâu...
Câu chuyện thực xảy ra giữa chị em cô Thy có khác một chút. Chợt thấy em mình đang thay quần áo chuẩn bị đi dạy, cô Minh khẽ hỏi:
- Em gái ơi! Cặp vú em sao mà thấy hấp dẫn quá như vậy, nhờ bàn tay vàng của cái cậu học trò hay tới đây phải không?
Thy thẹn thùng khẽ đáp:
- Tất nhiên rồi! Vú chị vì thiếu hơi anh Tuấn nên nó xọp bớt đó, muốn đạt cỡ trái bưởi như em thì phải có hơi đàn ông nhiều nhiều mới được.
- Cậu học trò kia chỉ có nhiêu đó mà em mết dữ vậy sao? - Tò mò là một thói quen phổ cập, bản thân nó không phân biệt nông dân hay trí thức, cô giáo hay học trò... và cô Minh cũng không ngoại lệ.
- Ừm, còn khúc của nợ kia nữa chớ. Mấy lần đầu có hơi thốn một chút, còn sau này dễ bị ghiền lắm chị ơi! Vô tới đâu là biết tới đó liền hà, đã ơi là đã vậy đó.
- Dữ vậy hả, nhưng mà nói suông như vầy làm sao tin được chớ! Bữa nào qưởn qưởn cho mượn đỡ một ngày được không, để chị kiểm tra coi có đúng không?
Chỗ chị em ruột thịt thì mọi thứ đều có thể chia chác nhưng chia nhau một cái cột buồm lớp 12 mặc dù không nhỏ hơn cườm tay em bé lớp 1 thì cũng hơi bị... kỳ. Nhưng chẳng ai đòi hỏi gì trong cuộc tình tay ba này cả, mọi người đều vui vẻ trong tình chị em, cô trò và đực cái. Ðó có thể là một ranh giới vô luân, nhưng không quá khó chấp nhận trong bầu không khí những cơn làm tình oằn oại và hừng hực nóng của những ngày tháng 4 này.

Cái cây thịt càng lúc càng trở nên nóng hổi trong miệng cô giáo Minh. Cái lúc ngại ngùng bỡ ngỡ ban đầu rồi cũng mau qua, cô giáo Minh bắt đầu mút nhè nhè cây cột buồm của Hắc Hải. Ðó là điều mà cô chưa hề làm với Tuấn, cô cảm thấy nó ghê ghê thế nào đó.
Cũng có thể do lần đó anh Tuấn móc cái khúc dồi đang vật vã trong hậu môn vợ mình ra, chưa chịu chùi sơ lại mà đòi đút ngay vào miệng vợ mình, cái mùi quá ư đặc biệt này đã làm cho cô Minh từ chối chăng? Hoặc đơn giản chỉ là do anh Tuấn đã giơ cái khúc dồi ướt nhẹp đó cạ vào môi vợ mình qúa đột ngột, nên cô Minh chưa kịp quen thôi... Trong lúc cô Minh không kịp suy nghĩ cho rõ hơn về cái nguyên nhân từ chối thì cái cột buồm của Hải như gặp phải bão cấp 8, nó run lên bần bật rồi ào ào bắn ra tinh dịch vào cổ họng vô cùng ấm áp của cô Minh.
Cô Minh khẽ đưa tay với chiếc tà áo dài xanh ở trường về đang nằm lăn lóc dưới sàn nhà lên lau nhẹ cái dương vật thỏng thượt của Hải, cô quỳ xuống xoa nhè nhẹ hai hòn dái đã teo hẳn lại với một cử chỉ cực kỳ cẩn thận như đang chấm một kỳ thi tốt nghiệp hết cấp.
Nghĩ tới anh Tuấn mà tôi cũng giận giùm cho cô Minh, nước nôi xôi chè ngập họng như vầy mà hổng biết hưởng, bỏ qua xứ Iraq đầy sa mạc nắng cháy làm chi mà bỏ phí của trời. Khác với cô Thy thích cụ thể, đơn giản và hiệu quả, có lẽ bị ảnh hưởng của những con số; chị Hai của cô Thy hay mơ mộng trong những suy nghĩ của mình.
Ðôi khi Minh mơ hồ lo lắng: cuộc chiến Iraq có thể biến cô trở thành một góa phụ lúc còn đang ở độ nửa chừng xuân như vầy. Ðó sẽ là đáng tiếc - một điều Minh đã lo lắng khi còn ở nhà chồng. Còn bây giờ thì mọi chuyện hình như có khác đi một chút, cuộc chiến Iraq đã trở nên xa vời vợi - một khi khúc dương vật nóng hổi của cậu học trò Hải chạy tới chạy lui trong âm đạo lâu ngày vắng mùi đàn ông của Minh.
Ðức hạnh đôi khi giống như cái quần thun của phụ nữ, bó sát vào háng và đùi để triễn lãm với thiên hạ những gì cần triễn lãm, song đôi khi vì cảm giác chật chội mà họ muốn cởi phắt nó ra dù đang đứng ở ngã ba đường...


Sau lần cùng cô Minh lên đỉnh Vu sơn, tự tôi và chị em cô giáo Thy có những thoả thuận bất thành văn: hai chị em họ với tôi luân phiên thay ca đều đặn, trong phòng không bao giờ có cùng lúc 3 người. Có khi đang bước tới phòng cô giáo Minh, gặp cô Thy đang đứng láng cháng đâu đó, tôi cũng cầm lòng không đặng mà phải vỗ đét vào mông người chủ nhiệm lớp một cái, cô nàng nguýt mắt theo có đuôi: - Vừa vừa thôi ông tướng, nhớ chừa đạn lui quân nữa nghen.
Ngược lại, trúng bữa tới phiên cô Thy mà nàng đang bận rộn dưới bếp, tôi cũng không nề hà gì cái việc giúp nhà giáo Minh thay bộ áo dài của mình. Giúp đỡ người khác luôn là điều nên làm, trường hợp nào cũng vậy thôi, he... he...

Có lần nọ nửa đêm thức dậy, cái cột buồm của tôi căng cứng, quay sang cô Thy thì cô ấy ngủ say như chết. Quá bực mình tôi đi xuống lầu, thấy phòng cô Minh còn sáng đèn, cửa phòng mở hé. Tôi nghĩ thầm trong bụng: đúng là một nhà giáo gương mẫu, hết lòng vì đàn em thân yêu, đã khuya rồi mà còn thức để soạn giáo án!
Mở cửa lách nhẹ vào phòng, thấy cô Minh đang nằm sấp, trong tay đang nghiên cứu đại tác phẩm “Cô giáo Thảo”. Thoạt nhìn tôi biết là mình bị hớ lớn rồi, nhìn cặp mông nổi lên ngồn ngộn không mảnh quần lót sau chiếc áo ngủ, tôi liền trở bộ:
- Chà chịu khó thức khua dữ nghen - mới dứt câu là tôi phải nuốt nước miệng ực một cái rồi mới nói tiếp được - cô kiếm ở đâu ra bản đánh vi tính này vậy?
- Ừ, thì hồi sáng nay mình mới tịch thu trên lớp đó. Ba cái này mà đem vô lớp, lại đọc ngay trong giờ học, thiệt là quá đáng!
Trong khi trả lời, cô Minh không hề ngẩng mặt lên thử nhìn tôi một lần. Tôi thì quá vội vì sợ đứt dây nứng nên chẳng buồn nói tiếp, tôi chỉ kịp vén chiếc váy mỏng của cô Minh lên quá mông rồi vội vàng thúc cái giống ngựa đang căng cứng của tôi vào khe mông cô Minh.
- Ủa! Hải làm cái gì vậy, sao không ngủ trên kia? Ah... ah...từ từ thôi, đâu còn có đó, làm gì mà dữ vậy! Ah... ah...
- Cô Minh ơi, cái này gọi là: học phải đi đôi với hành đó. Ðọc suông ai mà hiểu, mà nhớ hết được chớ!
Mái tóc đen dài óng ả của cô Minh phất phơ tới lui trong khi cái đầu cô ấy gục gặc trong tư thế bò. Tôi thầm cám ơn trời đất đã cho tôi một bộ đồ nghề đủ dài để thúc từ cửa sau xốc tới. Hai hòn dái cùng nguyên phần hạ bộ đen sì của tôi vỗ vào cặp mông no tròn trắng trẻo của cô giáo Minh, vang lên những tiếng rõ to: bạch... bạch... bạch...
Ðôi mắt nhung thường ngày to tròn của cô Minh đang trở nên mơ màng, khép hờ theo những cú thúc như trời giáng của cậu học trò Hải. Cả hai người có vẻ đắc ý trong lúc thực hiện chủ trương hai tốt: dạy tốt và học cũng tốt, họ rơi dần vào giấc ngủ vật vờ sau khi cùng dìu nhau qua bao lối mộng.
Cô Minh quả thật là đẹp, cô có đôi mắt nhung to tròn và cái miệng cười đầy nhục cảm. Những tiếp xúc da thịt ấm áp với cậu học trò hồn nhiên Hải làm cô Minh chóng quên những đêm đăng đẵng vắng chồng. Trong tư cách đàn bà, cô không lẩn tránh được một cảm giác thích thú, khi thấy mình cũng đủ khả năng nếm được trái cấm nơi một gã trai tơ nhỏ hơn mình nhiều tuổi - chẳng khác những tay đàn ông bụng bự lắm của nhiều tiền ngoài xã hội. Chinh phục và để bị chinh phục, có khi chỉ là 2 kiểu nói khác nhau của một vấn đề: đằng sau những lời có cánh, những cử chỉ hào hoa choáng người của một đối tượng nào đó, con chim hoặc con cu kia có cảm thấy giựt giựt hay không mà thôi!

Cậu học trò Hải nằm duỗi dài trên chiếc giường thấp, trên người khoác hờ một cái mền mỏng che hạ bộ. Cô giáo Thy ngồi ở cuối giường, giương cặp mắt háo hức lục lọi bên dưới tấm mền mỏng kia, cô Thy muốn biết cái gì đang diễn ra bên dưới - mà 2 bàn tay chị Minh không ngừng tìm kiếm. Dòm mắt chị Minh lim dim thiệt là đáng ghét vậy đó.
Hải trở thế hơi nhỏm dậy, cô giáo Minh mỉm cười lơi lả:
- Dạo này thời tiết nóng quá, Hải thấy bớt nhức đầu chưa?
- Tất nhiên là bớt chút đỉnh rồi, nhưng mà chưa... đủ - Giọng Hải lầu bầu.
Bám chắc cổ Hải, cô Thy nhõng nhẽo:
- Nhớ chừa phần người ta với nghen, hổng có là đây hổng chịu đâu!
Trời ơi! Cứ cái điệu này thì tôi chết chắc, thằng lính của tôi đành liều thân mà đền nợ... thịt. Không chừng liên quân bên vùng Vịnh chưa chiếm được Baghdad mà ở đây thiên thần mũ nồi đỏ của tôi phải hy sanh trên giường chị em cô Thy rồi.
Cu cậu Hải đã tỏ ra một cậu học trò sáng dạ của chị em cô giáo Minh. Từ từ rút dương vật ra khỏi khe cô Thy, gã vỗ vỗ vào mông cô Minh. Vậy là cô giáo Minh hiểu ngay là đến lượt “lên lớp” của mình, cô lồm cồm nhỏm dậy xoay người lật úp lại, quỳ đầu gối bò chồm hỗm trên giường, cặp mông cô bạnh ra...
Có vẻ cái kiểu yêu đầy cơ bắp của Tuấn đã đóng đinh vào quan niệm tình dục của cô giáo Minh, mọi chuyện chắc hổng còn thú vị nếu thiếu những cú vỗ mông, ngắt vú nháng lửa. Anh Tuấn không yêu vợ mình mà đã ngấu nghiến vợ anh ta.
Hai tay Hải luồn dưới bụng cô giáo Minh, bóp chặt cặp vú vẫn còn căng mọng gái vắng chồng của cô Minh. Hai tay tôi có khi chạm khẽ vào cặp vú cô ta là cô Minh nhảy nhổm người lên.
Nhìn chị Minh, cô giáo Thy nhủ thầm: - Có lẽ vì con chim bé bỏng của chỉ quá đã với những khoái cảm từ thằng lính mũ nồi đỏ của Hải, nên chị Hai chẳng thèm để ý nhửng vết bầm tím trên 2 bầu vú của mình. Hắc Hải hắn chê lão Tuấn vũ phu, chớ với cái điệu hùng hục xung trận của hắn, hai chị em nhà mình chắc có ngày thịt nát xương tan chớ giỡn chơi.
Thy có nghe về những tiểu xảo bí chiêu ở trên giường, còn cô giáo Minh thì đã rành về chuyện đó. Hải đi vào trong chị em họ một cách khá hồn nhiên, không cầu kỳ, mọi chuyện suông sẻ như một sự cộng hưởng tự nhiên các cung bậc của ái ân. Âu đó cũng là một sở thích chịu ảnh hưởng của nghề mô phạm.
Có nhiều lúc chị em họ thay phiên nhau nựng nịu khắp mặt tôi, rồi hôn khắp người tôi, họ làm một cách chăm chỉ như một nô tình cực kỳ trung thành đối với chủ nhân trọn đời của mình.
Cô giáo em loã thể ngồi giữa hai chân tôi, mặt cô chìm sát sau mớ lông loăn xoăn phủ quanh cái cột buồm đang lộng gió của tôi, còn cô giáo chị vì là chị nên nên giành phần đứng trên ghế áp sát hai cái bầu vú bưởi Biên Hoà gia truyền vào miệng tôi. Ôi sao mà khó chịu quá, tôi sắp chết ngộp vì bị vú đè đây, có ai cứu tôi không hả trời!?
Sáng hôm sau lớp vừa sang tiết thứ 3, đang vào giờ toán cô Thy đang đứng trên bục giảng bỗng tái xanh mặt mày, cô bước vội lại bàn giáo viên ngồi khuỵu xuống. Ðám con gái trong lớp la lên:
- Cô bị trúng gió rồi, thôi qua phòng y tế nằm nghỉ đỡ đi cô.
Huệ – cô gái lớp phó nhìn quanh cuống quýt: - Bạn trai nào dìu cô xuống phòng y tế đi, nhanh lên!
Tôi giả bộ hỏi lớn: Có ai giúp đưa cô xuống phòng y tế không?
Nhìn cái tướng xanh như tàu lá chuối nhưng giá bét cũng 50 ký kia, đố có thằng nào trong lớp ẵm nổi cô chớ, lớp trưởng 12 A1 đành ra tay nghĩa hiệp thôi.
Riêng tôi thì quá biết cái nguyên nhân gây ra hiện tượng trúng gió của cô Thy, hồi hôm chúng tôi xà quần tới gần sáng mà. Vậy mà cũng dám nói: Hổng sao đâu! Bi giờ xỉu ra đó ai mà đền được chớ?
Huệ phụ tôi cầm chai dầu gió ẵm cô Thy xuống phòng y tế.
- Thôi Huệ còn phải lên lớp coi chừng các bạn quậy phá nữa, vả lại trúng gió mà có nhiều hơi người thì cô càng mệt thêm.
Huệ nghe tôi phân tách rõ ràng như vậy, con nhỏ mau mắn trả lời:
- Thôi Huệ lên lớp trước đây! Hải ở lại coi chừng cô nghen.
Ai dè nhằm trúng bữa bà y tá trong trường lại đi vắng một tiếng, thiệt là bực mình. Vừa ẵm cô Thy vào phòng y tế, vội đặt cô nằm xuống giường để tiến hành hô hấp nhân tạo. Tôi mạnh tay dở tà áo dài ra, xua 10 thằng lính chạy vuốt dọc lên trên bung cái sú-chiêng ra cho ngực dễ thở, rồi xoa nhè nhẹ lên cặp vú mũm mĩm của cô giáo mình. Tự nhiên cô Thy đứng phắt dậy, nhoẻn miệng cười nhìn tôi:
- Sao vậy cô Thy, bộ hết xỉu rồi hả? - Mắt tôi trợn tròn nhìn cô.
Bây giờ với khuôn mặt tỉnh như sáo, khẽ dựa vào người tôi, cô Thy ỏn ẻn:
- Thy muốn biết cái giác ở trên trường ra làm sao đó mà, lớp trưởng Hải giúp cô giáo chủ nhiệm đi!
Tôi lẹ làng cởi tuột chiếc áo dài mình ra, lần này tôi muốn như vậy: mọi chuyện tuần tự diễn ra một cách nhẹ nhàng và tự nguyện...
Tự nhiên Thy cảm thấy tim cô tràn ngập đầy tình yêu đối với người đàn ông này, nó đòi hỏi được trào ra. Ðể bày tỏ tình yêu của mình, cô Thy bắt đầu hôn và cắn yêu lên vai cậu học trò Hải, rồi từ từ gập người phủ lên người gã trai tơ kia.
- Ôi dễ chịu làm sao á.
- Cái gì kia?
- Tóc Thy quệt vào da Hải, nghe mượt quá.
Hải cũng khòm người đưa tay lướt trên đôi mông cô giáo Thy, nắn nhè nhẹ để cảm nhận những mảng thịt chắc của nó. Cậu học trò Hải bắt đầu nhăn mặt khoái trá khi tóc cô Thy bắt quệt vào đùi. Cậu học trò gọi tên cô giáo mình:
- Thy ơi! - Trong lời gọi chứa một niềm khoái lạc vô bờ, những hơi thở đứt quãng không thể giấu nổi... - Thy không cần phải làm như vậy nếu Thy không muốn.
Người con gái trẻ 24 tuổi mỉm cười yêu thương nhìn cậu học trò nhỏ của mình, rồi lại cúi xuống... Ngoài kia, sân trường đang trong giờ học nên vắng ngắt, thỉnh thoảng chỉ có bước chân đều đều của những thầy giám thị đi dọc hành lang...
Thy hôn lên hai đầu gối tôi, rồi ngược lên dần, hôn đến đâu làn tóc mềm mại đen nhánh cô lại quệt theo đến đó. Tôi nhắm mắt thì thầm gọi tên cô, làn môi dày của cô giáo dấu yêu vẫn mơn man trên những khoảng da thịt mỏng dưới rún của tôi. Cái cột buồm tôi chợt thấy ấm áp lạ, không chút kiềm chế, tràn ngập những say đắm.
Thy liếc say đắm gã học trò nhỏ đang đứng dạng háng trước mặt mình, rồi nũng nịu bắt gã học trò đó phải bồng mình đặt lên giường. Lớp học và kỷ luật nhà trường bây giờ đang trở thành những khái niệm vô nghĩa trong căn phòng y tế nhiều vật vã kia.
Một lát sau, họ nằm phờ phạc bên nhau. Hải là người tỉnh lại trước, cậu học trò trẻ xiết chặt người con gái trẻ vào lòng: - Thy ơi! Ơi Thy ơi! - Những âm vang chứa đựng biết bao điều: hạnh phúc, thiết tha và cả một nỗi buồn rầu xa xăm nào đó... Ai mà biết được chuyện ngày mai sẽ ra làm sao, tiếng trống trường lại vang lên báo kết thúc một tiết làm tình – á quên! một tiết học ở trường...

No comments:

Post a Comment